CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 17 tháng 4, 2017

CÒN ĐÓ HƯƠNG XƯA (Những Ngày Tháng Hạnh Phúc)








Hoàng Kim Liên


Những ngày tháng
   hạnh phúc
(Days and months of Happy)
(Thơ)



Còn Đó Hương Xưa
(Những Ngày Tháng Hạnh Phúc)
(Days and Months of Happy)

Năm 2017


Vài dòngTâm sự
“Có một nơi để trở về đó là nhà của mình.
Có những người để yêu thương, đó là gia đình của mình.
Có cả hai thứ đó là hạnh phúc của mình.”
Từ 20 tháng ba năm 1972, tôi bắt đầu xây dựng gia đình như bao nhiêu người thanh niên khác đến tuổi lập cơ nghiệp và xây đắp cho mình và người phối ngẫu một mái ấm. Ai cũng mong mỏi được bền chặt dài lâu để khi có những lúc phiền muộn, chán nản quay về được những người yêu thương sẻ chia, an ủi vỗ về, dù công việc có vất vả đến đâu, có người yêu thương bên cạnh quan tâm thì mọi việc sẽ tốt đẹp cả
Tôi một lòng và cố công vun đắp, một lòng chung thủy với vơ, hy sinh cho gia đình, quyết tạo dựng cho con cái có một tương lai, bởi mình sinh vào lúc không hợp thời rồi thì con cái phải được tốt hơn cha mẹ nên từ đó hai vợ chồng hy sinh tất cả cho con cái. Có những lúc khó khăn cơ cưc, đau ốm nhưng rồi bằng nghị lực và ý chí vươn lên, sau cơn mưa, trời lại sáng.
Có một việc cứ áy náy trong lòng vì chưa làm được. Trong lúc tù tội, trong lúc ốm đau, trong lúc thất vọng, vợ chồng luôn thương yêu kề cận động viên an ủi nhau không rời nửa bước, quá nửa đời, đi đâu cũng có nhau, chia sẻ vui buồn, ai nhìn váo cũng mong mỏi được như thế, bà con, bạn bè người thân hết lòng khen ngợi. Nhìn vào cách sống, có nhà cửa, đầy đủ mọi tiên nghi, con cái đề huề, trong lòng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc vô cùng. Nghĩ rằng mình cũng tốt phước mới gặp được người vợ Tào Khang như vậy, trong thâm tâm không nói ra nhưng vô cùng cảm ơn vợ. Hẹn một dịp không xa để nói lên tất cả nỗi lòng.
Thời gian 43 năm (20.3.1972 – 20.3.2015) không ngắn, cũng không dài so với người khác nhưng đây là khoảng thời giàn vàng ngọc, khoảng thời gian tôi vô cùng hạnh phúc và sung sướng.
Tôi ghi lại bằng văn vần từ năm 1995 đến nay, nay lục tìm lại lưu vào máy và in thành sách để kỷ niệm, biết đâu, mọi chuyện vô thường, nó không kèo dài thêm nữa. Vì đây là ký ức, là kỷ niềm vàng son không bao giờ xóa nhòa trong tôi. “Những ngày tháng hạnh phúc” hay “Còn đó Hương xưa”. Viết lưu lại không có gì là phí cả, cho con cháu nó biết lại càng tốt.
Đáng lý ra tôi chờ đến Kỷ niệm “Lễ Vàng”- kỷ nịêm 50 ngày cưới của chúng tôi mới cho ra ấn phẩm tâm huyết này nhưng lại sợ chuyện vô thường nên đành cho ra trong dịp kỷ niệm “Lam Ngọc” này vậy.
 Bà Rịa Vũng Tàu, ngày 20 3.2017
                                                Hoàng Kim Liên






Nhớ về Kỷ Niệm

Thuở ấy tóc em tựa áng mây
Lơ phơ trước gió phủ vai gầy
Xuân qua từng trải niềm chua ngọt
Thu lại xiết bao nỗi đắng cay
Xã hội bôn ba huynh vạn nẻo 
Gia đình xuôi ngược muội hai tay
Buồn vui mấy chục năm chia sẻ
Gối mỏi giờ đây chẳng đổi thay.
                           02.03.2000







Hình chụp năm 1972 tại trại tạm cư Đà Nẳng
LẬP GIA

Yêu nhau đã được một năm rồi
Cha mẹ đôi bên thấy xứng đôi
Bè bạn động viên anh phải cưới
Gia đình thôi thúc cháu vâng lời
Cảm thương khắng khít xin thăm hỏi
Kỷ niệm khó phai đã đến nơi…
Chạy loạn sợ ngăn nhạc mẫu định
Hai bên đồng thuận kết giao đời
                                          1995




Niềm vui sinh con đầu lòng


Lần đầu sung sướng được làm cha

Nghe tiếng trẻ con vui cả nhà

Em nói bao giờ con gọi mẹ?

Anh mừng năm đến bé kêu ba

Mới mười bảy tuổi chức còn trẻ

Hai tám mùa xuân đâu phải già

Hạnh phúc biết bao sinh được gái

Màu xanh tươi đẹp của đôi ta.












Lao động hợp tác xã

Hoàn Cát đi tù ba tháng về
Làm công hợp tác khổ không chê
Gánh phân vẹo cổ ngày mười điểm
Cuốc bệ phỏng tay không được chề
Thu nhập bấp bênh không đủ sống
Chi tiêu hạn hẹp phải rời quê
Mặc dù vợ được làm thư ký
Định mức việc chồng cũng bỏ bê.                                                       



Nhân kỷ niệm 30 năm ngày cưới


Ba chục năm qua một buổi nào
Quay về kỷ niệm nhớ làm sao
Thanh mai mẹ tính bề gia thất
Trúc mã cha bàn chuyện kết giao
Anh nguyện tình sâu luôn dạ vững
Em thề nghĩa nặng chẳng lòng nao
Giờ đây tóc bạc ông bà cả
Dấu ấn năm xưa đẹp biết bao.

                    20.3.1972 – 20.03.2002


Công nhân khu văn hóa Bàu sen

Tà Lài cực khổ đến Xà Bang
Xin được công nhân có việc làm
Thợ mộc cho chồng đang ổn định
Vườn rau để vợ cũng chịu cam
Gạo cơm trước mắt lo con đói
Công việc sau này sợ kẻ tham
Ăn ở không yên nơi chỗ cũ
Đường dây múi nhợ cậy bà con.







CÓ LÚC MẤT HẾT NIỀM TIN VÀ Ý CHÍ

Lúc này sức khỏe bị hao mau
Bác sĩ phán rằng di chứng lao
Con dại! Trời ơi đâu khổ thế!?
Nhà nghèo! Đất hởi biết làm sao!?

Mọi người sợ nhiểm đứng càng xa
Thương vợ xót con rủi vận nhà
Căn bệnh nan y oan kiếp mẹ
Cuộc đời khốn khó khổ mình cha.

Nghĩ về cảnh tượng con nheo nhóc
Chạy chữa thế nào vợ thoát ra
Buồn tủi ôm nhau chồng vợ khóc
Nào ai thấu hiểu nỗi can qua.

Mất hết niềm tin ý chí rồi
Đâu còn hy vọng nữa trời ơi!
Bệnh lao hết cách trong điều trị
Đen tối thế này sao hở đời!

Buồn phiền trong lúc mất niềm tin
Người bạn cùng nghề giúp đỡ mình
Ông nội biệt truyền y cổ học
Giúp đời gieo hạt giống hiền sinh.

Bắt mạch thì ra không phải lao
Thân tâm suy nhược thế này sao?
Bệnh này chắc chắn là chữa được
Lao lác gì đâu chắc khỏi mau.

Gieo thiện gặp lành bởi phước thôi
Trời xui đất khiến gặp cơ đời
Duyên thầy cắt đủ ba thang khỏi
Phước chủ lòng thành một tháng trôi.

Cảm ơn cứu chữa bệnh tiêu xong
Chả biết trả chi chỉ tấm lòng
Nhớ mãi thâm ân người bạn tốt
Tấm tình là quý bạc tiền không.


Xin làm cô nuôi nhà trẻ

Vườn rau cực khổ lại hay đau
Mẫu giáo tuyển thêm chỉ một đầu
Cán bộ cháu con đang chạy chữa
Anh em thân hữu mới giúp nhau
Nhân viên cấp dưỡng lương tuy ít
Công việc nhẹ nhàng sức bớt hao.
Hy vọng về già hưu đỡ khổ
Ốm đau tai tật bớt lao đao.
               1990






Nhân viên cấp dưỡng mầm non

Nhân viên cấp dưỡng trường mầm non
Công việc bộn bề cũng đã quen
Nghề nghiệp thi đua phong chiến sĩ
Luyện rèn lao động tặng bằng khen
Miếng cơm manh áo đi chưa sáng
Con cái gia đình về tối đen
Thương vợ đa đoan trong bận rộn
Truyền hình ghi dấu thế nào quên
                                                                1998







 Mổ ruột thừa

        Ruột thừa ta mổ một lần
Em thì đi mổ bốn tuần chưa yên
          Rủi ro dẫn đến lụy phiền
Công dân lương lá ít tiền thêm lo
          Tìm đến bác sĩ mổ cho
Biếu mấy ký cá đắn đo đủ điều
          Một hai ba bốn cũng liều
Cho vợ yên ổn sớm chiều sẽ hay
         It nhiều tình cảm gặp may
Bác Phú vì cảnh động lay trong lòng
          Khám lại đổi thuốc mới xong
Chuyền nước loại tốt mấy vòng thuốc thang
          Năm hôm bệnh giảm rõ ràng
Làm người nuôi bệnh lại càng mừng thay
          Ngặt nghèo mới rõ thế này
Lúc hoạn nạn sẽ có ngày thông dong
          Luôn lo lắng chẳng buồn lòng
Có được dịp lập công với vợ mình.   





 Rẫy tiêu cà và quán

        Làm ngoài – xin nghỉ công nhân
Gia đình chăm sóc cũng cần bàn tay
        Em lo công tác hàng ngày
Anh làm thợ mộc miệt mài kiếm thêm
        Vắt tay lên trán thâu đêm
Suy đi nghĩ lại có nên rẫy rà?
        Đồng tiền đâu dễ kiếm ra
Nhân viên lương vợ gạo nhà đủ đong
        Làm sao dành dụm mới mong
Vợ gạo con mắm rẫy chồng dành sau
       Ý tưởng như vậy trong đầu
Về bàn hiền nội mấy câu thuận tình
        Vay mượn thêm chút làm tin
Sang ba sao rẫy trước tiên tiêu cà
        Bảy chỉ đành phải bỏ ra
Ngãi Giao – Suối Lúc để mà chăm nom
        Mua thêm cái quán cho con
Tạp hóa giữa chợ Kim Long để làm
        Toại nguyện lòng cũng thấy ham
Yên ổn đây đó chẳng bàn luận thêm
        Sự đời đâu dễ được yên
Mưu sự mình tạo tại thiên do trời
        Cà phê xuống thấp tơi bời
Quán xá lỗ lả tiêu đời bán buôn
        Tình thế như vậy thấy buồn
Bán rẫy bán quán lỗ luôn vốn đầu
        Sập lầy vùng vẫy lún sâu
Nuôi heo heo chết còn đâu đắp bù
        Nuôi con ăn học tĩnh tu
Mong mỏi thành quả cho dù khó khăn
        Phen này thua lỗ làm ăn
Ta bày keo khác đừng trăn trở gì
        Miển sao sức khỏe đừng suy
Vợ chồng chung ý ta thì làm nên.
                                               1992

Làm rẫy

       Được biết cái rẫy trồng điều
Họ kêu muốn bán, ta liều một phen
        Rẫy điều gần rẫy đứa em
Hẹn hò giá cả vào xem thế nào
        Bốn sào hát giá cũng cao
Ba mươi sáu chỉ vàng nào chồng đây
      Vợ chồng nát óc mấy ngày
Phải mua cho được họa may đổi nghề
        Vay thêm bà con bạn bè
Hẹn đúng mười bữa ai dè chưa xong
        Chạy đôn chạy đáo lòng vòng
Nhờ vợ mượn nóng mới xong khâu này
        Trong lúc thất vọng buồn thay
Uy tính của vợ có ngay trong chiều
        Vừa mừng vừa lo nợ nhiều
Mua rẫy điều thu hoạch điều trả yên
       Hai năm chăm bón liên miên
Nợ vay trả đủ còn tiền mua xe
       Cảm ơn trời đất chở che
Cảm ơn tiên tổ mọi bề phù cho
        Cảm ơn bà xả chăm lo
Cảm ơn ta khỏe đói no giữ gìn
        Giữ trọn hạnh phúc gia đình
Dù cho vất vả mà tình vẫn trong
        Vui thay! Thoải mái trong lòng
Mọi việc thuận vợ thuận chồng mới nên. 



Sinh nhật em tuổi 47 (2002)

Con cái tỏ lòng hiếu mẹ hiền
Ngày sinh tổ chức tạ ơn trên
An khang thân mẫu vui thêm tuổi
Hạnh phúc gia đình đẹp mối duyên
Bốn bảy là bà hai cháu ngoại
Sáu ba chắc cố một nàng tiên
Dù cho vất vả nhà đầm ấm
Vui sướng hơn so với bạc tiền.  


Nhà mới

Bấy lâu dành dụm để xây nhà
Nửa ở nửa thờ phụng mẹ cha
Thiếu hụt vật tư nên tạm tạm
Không nhiều tài chánh mới qua loa 
Bạc tiền vay mượn hai tay vợ
Vật liệu thi công một trí ta
Mong được an cư nhà mới dựng
Vui vầy sống trọn tháng năm già.
                                  14.12.2004


Tặng quà

Tặng quà bà xã lễ tình yêu
Dù biết rằng nay tuổi xế chiều
Tuy vật mọn lòng đầy ưu ái
Phải nâng niu trân trọng thật nhiều
                                     14.02.2004

Nỗi nhớ

Kỷ niệm nào quên trong mắt em
Xa đưa thoáng đã bóng qua thềm
Giọt buồn văng vẳng rơi đầu phố
Sợi nhớ miên man rụng nửa đêm

Ôi! Mái tóc thề trong gió bay
Qua con lối nhỏ cát vàng bay
Gio Linh một thuở còn vương vấn
Quán Phượng bây giờ có đổi thay?

Màu trắng trinh nguyên tuổi học sinh
Thơ ngây chan chứa biết bao tình
Chắt chiu kỷ niệm từng trang vở
Gom góp buồn vui những bóng hình.
                                                                 


Ký ức

Bướm vàng hoa trắng gió lung lay
Xao xuyến bồi hồi tay nắm tay
Mấy dạo đi về chung nhịp bước
Đường chiều lồng lộng cánh điều bay.

Than thở

Làm lụng suốt đời mà vẫn nghèo
Nợ nần chồng chất cứ luôn theo
Gió lùa nhà trống người than thở
Trăng rọi vườn hoang cú đói meo
Vé số không mua mơ trúng số
Ruộng vườn chẳng có đỡ khi eo
Sau mưa chắc chắn trời bừng sáng
Quét sạch âm u dai dẳng đeo.

                    Bỏ qua

Sáu bốn tuổi thôi đã thấy già
Đường về ngắn lại trước mặt ta
Tuổi xuân rong duổi chưa vừa ý
Xế bóng quay đầu mới nở hoa
Cũng muốn cho tròn niềm ước vọng
Nào hay lại vướng chút đào hoa
Sáu ngàn ba vạn ngày là mấy
Tất cả buồn vui xin bỏ qua.
                                       2008    


               Tự thán

Ngày tháng trôi qua thoáng cái vèo
Tâm tư ý tưởng cũng xuôi theo
Chuyện đời lắm lúc như con rối
Số phận nhiều khi bị hẩm hiu.
                                                    2008 


Tư vấn Bảo Hiểm

Nghỉ hưu thông thả thấy bà buồn
Ta rủ em làm Bảo Hiểm luôn
Mười bộ hồ sơ đều được tốt
Hợp đồng chin cái cũng thêm suôn
Trình bày lợi ích khách thông suốt
Tư vấn kinh doanh thấu ngọn nguồn
Có chín mươi ngày vui tưởng thưởng
Hoa hồng cũng khá có thêm lương
                                          2010 


 Mổ tim của bà xã

Nhà nghèo bệnh viện nhiều lần
Chi phí điều trị phải cần tiền nong
            Bệnh tim đâu dễ yên thân
Viện này viện nọ nhiều lần gian nan
            Hòa Hảo đến Trăm Mười lăm
Điện tim xét nghiệm X quang đủ điều
            Siêu âm gắng sức ba chiều
Hội chẩn kết luận có nhiều nguyên nhân
            Loạn nhịp trống ngực rung tim
Gây nên bệnh lý phải tìm ra nhanh
            Không phải do động mạch vành
“Điện tim sinh lý” phải đành mổ thôi
            Máy móc đây không có rồi
Chuyển qua Thống Nhất lôi thôi cho mình
             Bác Dũng, bác Khanh nhiệt tình
Gởi gắm giúp đỡ điều đình với nhau
Thống Nhất hội chẩn cũng mau
Dặn dò mấy việc trước sau chu toàn
            Cam kết nhịn đói phải làm
Để cho ca mổ hoàn toàn yên tâm
            Ngày mai y tá báo nhanh
Máy móc hư hỏng phải cần ít lâu
            Ăn uống trở lại như đầu
Nghỉ ngơi chuẩn bị tinh thần có sao
            Ngày lại ngày tiếp lao đao
Rủi ro số phận biết bao nhọc nhằn
            Chuyên môn kinh nghiệm lâu năm
Chưa khắc phục được phải làm sao đây
            Cũng đành chờ đợi thế này
Hai viên sáng tối hàng ngày trông mong
            Xót xa nghĩ mãi trong lòng
Phận sao xui rủi chất chồng khó qua
            Hai tuần thấp thỏm vào ra
Y tá cho biết thật là như mơ
            Bệnh viện Nguyễn Trải đang chờ
Mới tậu máy mổ có cơ hội rồi
            Ngày mai chuẩn bị ba đôi
Đi qua Nguyễn Trải có mòi an tâm
            Buổi sáng mổ đến ca năm
Mình vợ chờ đến bác chăm ca chiều
Hồi hộp trông ngống bao nhiêu
Sao lâu quá đổi có điều gì chăng ?
            Nội soi tim mổ đàng hoàng
Sau hơn hai tiếng rõ ràng mới xong
            Bác sĩ cũng đã hết lòng
Ca mổ rất tốt thành công mọi phần
            Hú hồn hồi hộp trăm lần
Rất mừng nay sẽ dần dần ổn thôi
            Ba ngày xuất viện về rồi
Hàng tháng tái khám để rồi âu lo
            Bây giờ chẳng quản đói no
Bệnh tim của vợ gay go qua dần
            Từ nay mọi việc phải cần
Ăn uống thể dục mọi phần nghe khuyên
Giữ gìn sức khỏe luôn luôn
Tránh xúc động mạnh tránh buồn vô duyên
            Có được như vậy mới yên
                               2011



TỰ SỰ

Vất vả gian truân đã ngán rồi!
Bế bồng nhau thoát cảnh dầu sôi.
Rời xa Quảng Trị mong thay vận,
Lập nghiệp phương Nam ước đổi đời.
Khởi sự Đồng Nai nhiều khốn khó,
Định cư Châu Đức* cũng hao hơi.
Bây giờ ổn định là vui lắm,

Con cái sum vầy sống thảnh thơi.



Tại chùa Đậu Hà Đông, Hà Nội

Con cái sum vầy sống thảnh thơi,
Cũng nhờ hiền nội bỏ công hơi.
Tảo tần nuôi nấng con ăn học,
Lo lắng ngược xuôi cháu giúp đời.
Bè bạn tới lui thêm sưởi ấm,
Gia đình hạnh phúc được hâm sôi.
Đoạn đời còn lại nên thư thái,
Nhớ tới chuyện xưa - ngán lắm rồi
                                10.6.2012








Hồi Tưởng

 (Họa thơ Lê Ngọc Kha bài “Tự Cảm”)

Cuộc sống đấu tranh đủ mọi bề,
Thị thành cho đến tận sơn khê.
Bôn ba toan tính kham nhiều việc,
Xuôi ngược bon chen chẳng thiếu nghề.
Nghèo khó bạn bè đều tốt cả,
Nhàn cư cháu chắt cũng ngoan ghê.
Quê hương xa cách bao trăn trở,
Nghĩ đến bâng khuâng lại muốn về.
                                               8.2009




XÂY LĂNG NHẠC MẪU

Bấy lâu tâm nguyện dựng ngôi lăng,
Ân nghĩa đáp đền cho mẫu thân.
Bàn bạc đồng tình cùng nội ngoại,
Thi công hợp lẽ cả xa gần.
Mộ bia bề thế xem trang trọng,
Quyến thuộc vui lòng thắm kết nhân.
Trọn đạo dâu, con… ơn dưỡng dục,
Âm dương được thỏa, tỏa hương lân.


Chẳng thể nào

            Giữa dòng đời xuôi ngược
            Nếu có ai biết trước
            Thì hạnh phúc biết bao
            Tiếc rằng chẳng thể nào

 



HIỀN NỘI

Tào khang kết nghĩa sống cùng nhau,
Bốn mấy năm qua tóc bạc màu.
Thương kiếp tảo tần nhiều vất vả,
Giận đời nghiệt ngả lắm lao đao.
Tinh thần sa sút bao lần đẻ,
Thể chất hao mòn mấy bận đau.
Quẳng gánh lo đi vui để sống,
An nhàn – con cái tiếp mai sau.
                 O2 Tháng 3 năm 2012


PHIỀN NÃO

Sao mà cứ lắm chuyện ưu phiền,
Muốn tốt, muốn vui chẳng được yên.
Con cái đổ sầu càng trí đảo,
Anh em gieo khổ lắm đầu điên.
Do nhân xui khiến trong ngày trước?
Hay nghiệp đẩy đưa ở hiện tiền?
Cây lặng gió không ngừng khốn nỗi,
Cuộc đời vẫn chát đắng triền miên.
                                             01.4.2012








NỖI KHỔ

Cố công vun đắp chuyện ngày mai,
Vất vả gian truân mấy chẳng nài.
Chỉ ước gia đình đầy hạnh phúc,
Mong sao con cái sáng tương lai.
Tự hào dòng giống luôn tăm tiếng,
Rạng rỡ tông đường cứ đẹp hoài.
Vườn mộng tươi xanh chăm bón tốt
Để đừng chuốc lấy nỗi chua cay.



ĐÔI DÉP

Hai ta quen lạ kết thành đôi,
Phải trái cùng nhau trọn cuộc đời.
Xuống ngựa lên xe đều có mặt,
Thảm nhung sỏi đá cũng không rời.
Chiếc kia hư hỏng dù thay được,
Chiếc nọ còn nguyên cũng bỏ thôi.
Im lặng miệt mài nhưng một ý,
Theo nhau sống chết chẳng chia phôi.
                                               08.7.2012
BÁN QUÁN
1
Bảo Hiểm không làm bán quán ăn,
Bởi eo tài chánh khó mà nhàn.
Chả giò thịt nướng mùi thơm phức,
Bún mộc rau dưa bụng xốn xang.
Rắc rối cung cầu nên khốn đốn,
Dư lơi tiền của chẳng mơ màng.
Dù sao đi nữa cùng vui vẻ,
Có việc mà làm đỡ khó khăn
                         01.8.2012


Cơn sốt rét

Cố gắng làm nuôi gia đình con vợ
Lo cho sức khỏe chỉ sợ ốm đau
Xắn măng muỗi đốt đỉa cắn sau bàu
Chẳng quản nhọc nhằn cố công xây dựng.

Mong được bình an đá mềm chân cứng
Nuôi đủ đàn con bền vững tương lai
Đâu có ngờ rằng đời đã không may
Cơn sốt liên miên kéo dài từng sáng.

Thì ra sốt rét nó hành thân mạng
Cứ mười giờ nghe rờn rợn mang tai
Nghỉ ngơi chờ sốt lạnh buốt hình hài
Rồi lại hết đợi ngày mai tái lại.

Và cứ thế kéo dài thêm mãi mãi
Nghe người ta thử thứ nọ thứ kia
Phân khô đốt tán lọc uống nữa kìa
Sá chi chuyện thằn lắn sống nuốt chững.


Hay giun đất xào, cháo ăn nữa lựng
Hoặc huỳnh liên sắc uống đắng lợm người
Và ớt hiểm cột mạch máu thử coi
Tất cả không thể làm thuyên giảm được.

Thôi đành đi bệnh viện điều trị trước
Ký nin chích uống ngày đủ hai lần
Mười lăm ngày chửa trị được định phân
Đã thuyên giảm bệnh tình dần khỏe lại.

Bởi hai năm trời sốt hoài sốt mãi
Được biệt danh “Hai sốt rét” không oan
Vợ ở nhà lo con dại nào cam
Mà tần tảo làm thuê, buôn đồ cũ

Vào rừng lấy rau muống, khoai chưa đủ
Chân yếu tay mềm làm mướn nùng tàu
Bốn năm trời khổ cực vẫn bên nhau
Vất vả gian nan yêu thương một dạ.

Hai bàn tay trắng nào có gì cả
Dù khó nghèo mà thoải mái tâm tư
Tổ tiên phù hộ Phật trời đẩy đưa
Một dạ thương nhau làm nên tất cả.

Hạnh phúc tràn đầy gian nan chi sá
Tin tưởng rằng mãi mãi ngàn sau
   Đạo vợ chồng dù ai có ốm đau
Cũng một lòng tận tay chăm sóc.






 HẨM HIU

Khổ cực ít tiền các bậu ơi !
Bao năm mần mạn xót ri trời!
Tha phương lập nghiệp nào dư giả,
Đất tổ cuốc cày chẳng thảnh thơi.
Người bị phong trần mình lận đận,
Ai đâu sung sướng kẻ vui chơi.
Có tiền lễ nghĩa nhiều bè bạn,
Số kiếp hẩm hiu chớ giận đời.






BÁN QUÁN
2
Hưu rồi không việc cũng hơi buồn,
Suy nghĩ thôi thì mở quán buôn.
Thịt nướng bò gân nhìn thích quá,
Rau thơm bún mộc thấy thèm luôn.
Trong ngoài bận rộn không yên chỗ,
Lui tới lăng xăng mệt phải chuồn.
Có việc mà làm quên khó nhọc,
Tính ra lãi được mấy trăm “uôn”.





BỆNH TIM CỦA VỢ

Hiểm nghèo trong những chứng. Tim đau,
Đủ sức lo toan chỉ kẻ giàu.
Rắc rối bạc tiền tâm bất ổn,
Đa đoan phương tiện dạ lao đao.
“Ngoại Thu” kiểm chứng tim đau dễ,
“Thống Nhất” nội soi mổ nhẹ phào.
Thoải mái tinh thần nhanh khỏi bệnh,
Uống ăn cẩn thận khỏe càng mau
                                             2011







KỶ NIỆM KHÓ PHAI

Một chuyến về quê gặp chuyện xui
Đi đường chó vượt té hư môi
Hai tay trầy trụa đau ê ẩm
Đầu gối sưng vù khó tới lui
Vợ bị gãy tay lo bó bột
Đồng môn biết được tới thăm chơi
Tưởng rằng gặp rủi mà may mắn
Hoạn nạn biết tình cảm thấy vui.

          20.7.2014 (Nhớ ngày họp mặt)




THẤP THOÁNG BÓNG CHIỀU

Bôn tẫu cuộc đời cánh nhạn bay
Bóng chiều dần xuống chẳng nào hay
Bâng khuâng chợt nhớ hương tình cũ
Lưu luyến thầm thương khúc kiếp nầy
Cách mấy sơn khê vương điệu sống
Dặm ngàn cỏ nội xót men cay
Bao nhiêu ân oán mang đem trả
Trước lúc dong về được rảnh tay.






LẢNH LƯƠNG HƯU

Đến tháng cất công đi lảnh lương
Nào người dư giả dám coi thường
Công lao phục vụ ngành mô phạm
Thành tích dựng xây chốn học đường
An ủi tuổi già không tính trước
Đỡ đần đau ốm khó đo lường
Bao năm tích lũy nay là lúc…
Đâu phải ai cho – của máu xương.






HẠNH PHÚC

Một cặp ông bà trên chín mươi
Bảy lăm năm gắn bó chung đời
Thương yêu nhường nhịn – buồn không nói
Chăm sóc sẻ chia – giận vẫn cười
Kính quý cháu con noi mẫu sống
Tiếng tăm làng nước nêu gương người
Tuổi già quanh quẫn cùng nương tựa
Tóc bạc răng long – ca hết lời



Gia đình trên hết

Đời người phải có lúc buồn lúc khổ
Những chán chường gãy đổ với phôi pha
Trận cuồng phong luôn dễ bị tuột đà
Cần có chỗ nghỉ ngơi và chia sẻ.

An ủi, động viên khi buồn, quạnh quẽ
Không gì hơn chỉ có ở gia đình
Những con người là ruột thịt, niềm tin
Vợ chồng con cái chỗ ta nương tựa.

Xã hội dẫu sao cũng là ngoài cửa
Thì làm sao bằng được với người nhà
Bao nhiêu bất ổn rồi sẽ đi qua
Chúng ta góp sức để cùng xây dựng.

Biển đầy sóng gió tay chèo luôn vững
Quan trọng chi những rung cảm vu vơ
Cảnh vật chỗ kia đâu phải bến bờ
Những cảm tính không mang theo ích lợi

Sống thật lòng dấu chi điều vô lối
Gây hiểu lầm tự ái cả mà thôi
Trong sáng thẳng ngay mới trọn ý đời
Chẳng lẽ ảo ảnh mà cho là sự thật.

Và được chi khi gia đình tan nát
Trong lòng con mất đi những ảnh hình
Những ấn tượng không còn mãi lung linh
Thay vào đó là oán hờn thất vọng

Vì chúng xem gia đình rất quan trọng
Cố đắp xây để an ủi vổ về
Nương tựa, ngơi nghỉ bất mãn chán chê
Động viên sẻ chia thất bại đau khổ.

Không có đâu hơn đây là một chỗ
Chăm sóc nhau khi tuổi đã về già
Tất cả mọi thứ rồi sẽ đi qua
Quý khoảnh khắc bên nhau, có người đi trước…

Trân quý những khoảnh khắc còn được
Gần gũi với người bạn già của mình
Phải sống làm sao cho phải thật tình 
Vì sau này một người sẽ phải ra đi trước.





CẢM ƠN


Cảm ơn trời đất mẹ cha
Cảm ơn em đã tặng ta cuộc đời
Cuộc đời trong sáng tuyệt vời
Làm sao tránh khỏi có thời gió dông
Đôi ta giữ vững một lòng
Cho dù dông gió vẫn nồng như xưa
Tuổi già trãi lắm nắng mưa
Thời gian còn lại dành chừa cho nhau                        
                                                     6.2015





Niềm tin

Sau cơn biến cố của gia đình
Ta lại vui hòa dạ vững tin
Tin tưởng cùng nhau xây hạnh phúc
Tin yêu chia sẻ dựng yên bình
Nghi ngờ một việc đừng nên tạo
Tha thứ là điều phải phát sinh
Duyên nợ bao đời nên mới gặp
Phải đâu vô cớ vướng ân tình
                                         15.6.2015




Tấm tình nhạc mẫu

Dù đã về trời con tạc ghi
Tấm tình nhạc mẫu mấy ai bì
Tính tình con rễ người thông hiểu
Tư thái ngươi trên ai dám chê
Một đời vất vả nào hưởng được
Tăm tiếng còn lưu mãi ân tri
Nghĩa sâu muôn một tâm luôn nhớ
Con – rễ, thân bằng giữ huấn di.



Ghen

Không ai không  muốn ấm gia đình
Hạnh phúc bền lâu chớ nhẹ khinh
Yêu quá nên ghen mà bảo vệ
Thương nhiều phải giận sợ rung rinh
Một lòng vì vợ luôn vun đắp
Một dạ theo chồng muốn giữ gìn
Mọi sự ở đời sao biết được?
Đề phòng cảnh giác tốt cho mình.





DO LÒNG ÍCH KỸ
 
Tưởng đâu biến cố đã qua rồi
Nào có ai ngờ nuốt chẳng trôi
Thân phận tuổi già vương lắm chuyện
Cuộc đời gần mản chịu lôi thôi
Muốn yên sống trọn ngày còn lại
Nào được vẹn toàn khắc đến nơi
Ai đã gây nên cơn sóng gió
Hay lòng ích kỹ thắng lên ngôi
                                   24.6.2015*




NGÀY GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC 28.6

Gia đình là số một trên đời
Trẻ cố đắp xây lão nghỉ ngơi
Con cái ngoan hiền hằng quý trọng
Vợ chồng đầm ấm được tô bồi
Tinh thần thoải mái vui nương tựa
Thể chất an khang sống thảnh thơi
Cảm thấy trong lòng tràn hạnh phúc
Đôi già tay nắm khỏe rong chơi
                           28.6.2015




HAI MÀ MỘT

Ai đâu nào phải cặp ta thôi ?
Hiểu thấu tâm can hẵn một người
Chăm sóc không ngoài chồng với vợ
Yêu thương chỉ có bả và tôi
Đi đâu cũng muốn không phải một
Ăn ở thì luôn đủ cả đôi
Vì nợ nghiệp duyên mà gắn bó

Cho nên mản kiếp khó xa rời.






HẠNH PHÚC

Trải nghiệm sự đời ta có nhau
Bao năm lăn lôn chẳng sang giàu
Chỉ cần chung thủy trong đời sống
Và cả thật lòng khi ốm đau
Buổi sáng tin yêu luôn giữ trọn
Chiều tà giai ngẫu chớ hư hao
Không gì hạnh phúc bằng thanh thản
Cho vẹn cuộc tình cả trước sau.



Mong đổi đời

Khi về nhớ lại một lần đi
Một vợ bốn con chẳng quản gì
Rời khỏi quê nhà vứt lại hết
Đến nơi xứ lạ có còn chi?
Tha phương cầu thực mong no ấm
Tìm hướng mưu sinh để phát huy
Mỗi bận về thăm bao bận nghĩ
Làm sao sung sướng để hồi quy.
                                                01.2000


TRẰN TRỌC

Buồn tình thức trắng suốt đêm nay
Nghĩ vẫn, nghĩ vơ thực thế này
Trằn trọc thâu canh nào chợp mắt
Ngáy khò đến sáng ngủ như say
Tâm tư còn chứa nhiều u uẩn
Trí não hay suy lắm đọa đày
Đưa tới bao điều bắt phải gẫm
Buông ra chẳng được để thêm gay.
                                           06.7.2015

Nhẫn

Nhẫn nhịn là hạnh tuyệt vời
Ở đầu cũng nhẫn mọi người thương yêu
Gia đình luôn nhịn mọi điều
Trên hòa dưới thuận bao nhiêu việc thành
Chồng nóng vợ nhịn đã đành
Vợ sai chồng nhẫn thực hành ghi tâm
Ai ai cũng mắc lỗi lầm
Anh nhường em nhịn dần dần hiểu ra
Xóm giềng lỗi phải bỏ qua
Hiểu biết thật sự để mà tương thân
Cơ quan xí nghiệp vân vân
Trưởng chủ nổi nóng cũng cần đổi thay
Trên dưới đều nhẫn mới hay
Cái “ta” mình để lộ bày ích chi
Bao nhiêu nhẫn nhịn cũng vì:
Êm ấm hạnh phúc có chi thiệt thòi. /-





 Khó phai

Ký ức khó phai chuyện gặp xui
Ai ngờ tai ách bị bầm môi
Trụa trầy mặt mũi đau ê ẩm
Xây xát tay chân nhức khó nguôi
Bè bạn nghe tin xe cấp cứu
Vợ la tay gãy miệng kêu trời
Có nhau hoạn nạn tâm thân hữu
Tình nghĩa đồng môn quý suốt đời.



CHUYỆN CẢM ĐỘNG

Một bà lão tuổi tám mươi
Suốt cả năm năm trời không trễ hẹn
Cũng chỉ là đến ăn sáng cùng chồng
Hôm nay bà lo lắng trong lòng
Tám giờ phải thật đúng kỷ
Để cắt chỉ nơi tay vì sơ ý
Bác sĩ bảo hãy nên chờ
Sẽ có người chăm sóc bà tỷ mỷ.
Thấy bà như lo lắng điều gì
Bà luôn nhìn đồng hồ - sốt ruột
Thấy thế bác sĩ đành vào cuộc
Vừa làm việc vừa hỏi thăm:
Bà có hẹn quan trọng lắm chăng
Chắc là người quyền cao chức trọng?
Không phải quyền cao mà rất trọng,
Tôi không thể trễ hẹn với người
Suốt thời gian năm năm – từng ngày
Tôi mang cháo đến cùng ăn sáng,
Viện dưỡng lão nơi ông ta ở đó
Bác sĩ hỏi: Nếu bà mà trễ hẹn,
Chắc ông buồn giận lắm phải không?
Ông mắc bệnh azammer
Cả tôi ông còn không biết
Thì làm sao ông biết giận hờn
“Nhưng còn tôi, tôi biết rất rõ về ông”
Tôi đã hẹn với lòng
Không bao giờ đến trễ
Tôi chỉ có thể làm được điều như thế
Từng ngày suốt nhiều năm
Nếu tôi vẫn còn sống
Và có thể …
Để thanh thản trong lòng
Tình cảm vậy với chồng
Là vui tuổi già mong ước

Viện dưỡng lão không thiếu người làm được
Chăm sóc và hỏi han
Nhưng bà vẫn đều ran ngày ngày đến đó
Là ý nghĩa cuộc đời mọi người nên nhớ
Son sắt thủy chung
Dù tuổi đã tận cùng.
Bài học cho tất cả. /-



Chuyện đi du lịch mỹ

Mấy đêm suy tính chuyện nào hơn
Cũng muốn đó đây biết một lần
Trước ước vợ chồng cùng thưởng ngoạn
Sau đành một đứa sẽ du vân
Tinh thần chuẩn bị đều suôn sẻ
Tiền bạc mượn vay phải nợ nần
Kết quả đắn đo, thôi rút lại
Khi nào thông thả - hẹn sang xuân.




43 năm sau ngày cưới (1972 - 2015)


Hai ta khổ cực nguyện đi cùng
Cuộc sống riêng tư giờ hóa chung
Thay chỗ bao lần nào đổi tánh
Lao đao mấy chặng cứ bền lòng
Thể chất tuy già luôn khang kiện
Tinh thần còn vững vẫn cảm rung
Nghèo tiền nghèo bạc mà hạnh phúc
Ai nhìn tấm tắc cũng thầm mong.




 THA THỨ

Dù rằng có sai sót chi
Nên bỏ tất cả chỉ vì thương yêu
Có ai hoàn chỉnh mọi điều
Được này thiếu nọ bao nhiêu lỗi lầm.








Đọc lại tình thư cũ

Hơn bốn mươi năm nay vẫn còn
Bức thư ngày cũ tuổi còn non
Những câu tình tứ nghe xao động
Hàng chữ nghiêng nghiêng mộng đã tròn
Màu mực tuy phai mà ý vững
Mùi hương luôn đượm tựa lòng son
Thời gian lặng lẽ qua năm tháng
Đọc lại làm ta vấn vương lòng.
                           18.8.2015



Tình tra
(Giọng địa phương Quảng Trị)

Ôông mụ dởi mô đắc chắc đi
Bưa đôi thế nớ họ khen bì
Tra mà giư rứa diều eng ước
Cun nít in ri khối ả khi *
Dạo nớ chận đai đèng dẩn dịn
Ni chừ động chút séc chia li
Lọi neng bạc trốốc mô rời được
Ăn ở cách răng hiếm lắm nì.
22.8.2015


CẢM TÁC CỦA Mai Chức

Trốôc bạc neng còn cấy mô khôông

Mụ cũng tra rồi răng hơn ôông
Neng còn tốt hỉ cười toe toét
Tóc vẫn còn xeng cấy hơn dôông
Thương chắc dư ri miềng ít có
Con cấy bựa ni khó mà trôông
Lấy dau ba bựa đà treng cại
Giơ cẳng vung cùi rứa ly hôn

                                          Mai Chức


Giận mà thương
Tui ngầy mụ đó mụ nghe không?
Rọọng su để cấy chớ có lôông
Khoai lôông đất ướt khoai hôi xẩm
Mụ cại dư ri nói mỏi mồm

Thôi mụ ở già ta đi nơm
Đặng con cá cáy chắc mụ mờng
Bẻ vô trấy bính ceng một tréc
Mời cụ mự vô ăn bựa cơm.
                                                    
Mai Chức


 Bài họa 1

ÔÔNG MỤ TRA CHẬN CHẮC.

Kể chuyên ...tra rồi...chận bỏ đi
Hai bên buồn bạ khoóc li bì
Trôốc tra dư rứa diều người trách
Trọ Môốc in ri mấy đứa xì...
Dôông cấy trăm năm thương khung hết
Mụ Ôông một kiếp két mần chi
Neng loong, cúi mục, lưng coong quẹo
Bỏ chắc cực thân...Ôông Mụ hì...!!!
                                                 Lê Viết Vĩnh
Bài họa 2

TÌNH TRA.
Hoạ thơ Hoàng Kim liên, giọng Quảng Trị.
Ôông nói ưng tui cấy đứng đi.
Cẳng dài trắng bóc khó ai bì.
Côi làng khối ã ôông khôông chịu.
Đưới xóm diều eng mụ cũng xì.
Bựa nớ ưng chắc khôông ló gạo.
Ni chừ cũng rứa nỏ cần chi.
Cám ơn cha mạ miềng dôông cấy.
Có rứa mà bui mãi đó hì
     Trương Văn Luỹ.


Bài họa 3
ÔNG MỤ
Ông mụ đìu dau từng bước đi
Sốống bui như rứa có ai bì
Tay chưn bổ tới chừng như lọi
Gân guốc lòi ra e muốn xì
Khi muốn - nơi ni khôông có nghỉ
Lúc mần - chỗ nớ vẫn chưa chi
Trời cho đặng rứa mờng dư chộ
Ôông mụ tui bui bẻ lăm hì
                 Nguyễn Thanh Bá



Bài họa: 4

TRA NGÓ LUI.

Nhớ thời trẻ mỏ rủ dau đi
Thủa nớ bên ni chảu khó bì
Bợi rứa trong làng diều cụ thích
Cho nên xóm đưới lắm eng si
Bi chừ nậy tuổi đèng co xó
Mai mốt tra hung nõ muốn chi!
Ôông có thương tui khi bạc trốôc
Thì chìu chắc chút - Sốông bui hi!
                                                29.3.2016

                                      Hồ Trọng Trí


Bài họa 5
 
CHUYỆN DÀ

Chận dôông mụ đã thả dà đi
Có chuyện chi mô chỉ sánh bì
Rác rến trửa cươi eng thỏ thẻ
Nác cơm côi trạn ả xầm xì
Lôông khoai đưới rọong vôồng khôông có
Bỏ độ trung nương nỏ chộ chi
Con cái tra rồi răng tệ rứa
Cấy dôông mần mạn ngó buồn hi
                                          Trần Văn Hạng



Đợi

Từng chiều bải học đợi dìu em
Chân trải bên nhau nắng dịu êm
E ấp nghiêng bay tà áo trắng
Ngập ngừng nhẹ lướt cánh tay mềm
Mưa phùn có lúc lòng xao xuyến
Nắng nhạt đôi lần dạ rối ren
Một thuở đang yêu tâm rộn rả
Thỏa tình mùa trẻ chẳng nào quên.
        





   Một tay lo liệu

Đầy đủ trong nhà thiếu thứ chi?
Xem ra vợ giõi lắm người bì
Thiệt hơn tính toán dùng khôn khéo
Tần tảo chắt chiu sắm tiện nghi
Ít ỏi bạc tiền nhờ nội tướng
Thu chi hạn chế cậy hiền thê
Một tay tính liệu lo gia sự
Chồng góp bao nhiêu chẳng thấm gì
                                                   2012





Bệnh Vợ

Cực khổ lo toan cứ bệnh hoài
Máu cao tim loạn vẫn lai rai
Tháng này năm nọ đi thăm mãi
Viện dưới viện trên đã khổ dài
Thương vợ chuyên phòng cơn huyết áp
Xót mình không gánh được ương tai
Một lòng chăm sóc quan tâm đến
Mệt nhọc đến đâu cũng chẳng nài
                                               2012



Tự hứa

Trong lòng ấp ủ bấy lâu nay
Tự hứa từ xưa chưa tỏ bày
Thương bái tổ không hoa tặng vợ
Xót vu quy chẳng nhẫn đeo tay
Mến thương kỷ niệm đang còn đó
Trân trọng tấm tình vẫn chẳng thay
Nếu được thuận tình ta thực hiện
Chuyện đời đâu biết trước mà hay.
                                                    2013

HẸN LÒNG

        Trãi năm tháng trong lòng ấp ủ
        Quan tâm nhiều chưa đủ tỏ bày
              Vu quy chẳng nhẫn trao tay
Dâu về bái tổ chẳng nài xe hoa
        Thương phận gái đời qua có một
        Tủi kiếp trai duyên cột đã đành
              Cảm ơn cha mẹ, chiến tranh
Cho đôi ta được kết thành phu thê
        Rồi…từ ấy dặm bề sinh sống
        Vất vả nhiều dám mộng điều chi
              Trong lòng mãi cứ khắc ghi
Thương em lận đận chỉ vì yêu ta
        Từ tâm khảm dạ đà nguyện ước
        Cố gắng sao để được toại lòng
              Bao năm khắc khoải chờ mong
Một ngày ta sẽ thỏa lòng ước mơ
        Trao nhẫn cưới từ xưa chưa có
        Thành hiện thực ngày đó không xa
              “Lễ vàng” sẵn dịp cho ta
Biết còn sống sót để mà trao không?
        Cho nên cứ trong lòng khắc khoải
        Để càng lâu càng mãi không yên
              Qua năm “bốn bốn” cũng nên
Tổ chức ghi dấu khó quên trong đời
        Bù đắp lại một thời sót thiếu
        Cho toại lòng giai điệu thủy chung
              Những ngày còn lại sau cùng
Trân trọng giây phút ta từng ấm êm
        Ngày còn lại càng thêm trân quý
        Chăm sóc nhau nào chỉ ủi an
              Đầu hôm cho đến canh tàn
Chẳng rời nửa bước ngập tràn yêu thương.
        Rồi đây sẽ có người bỏ cuộc
        Một trong hai đi trước mà thôi
              Làm sao tìm lại dấu đời
Làm sao tìm lại được người ta yêu.
                                                              2013



 TUỔI 73

Năm nay lão đã bảy ba rồi
Trãi nghiệm cuộc đời lắm khổ vui
Bên giấc mộng tan vì sự thế
Ngoài cơn biến cố của đương thời
Giải khuây cũng muốn quên mà sống
Thù hận nào thay để ghét đời
Đặt hết tâm tư vào hậu bối
Để rồi thất vọng bấy nhiêu thôi





Thương vợ

Số khổ hai ta lại gặp nhau
Chỉ mong hạnh phúc chẳng sang giàu
Tiêu hao sức lực nên lâm bệnh
Ít của ít tiền hay ốm đau
Lo liệu trong ngoài luôn vất vả
Đảm đang trên dưới bấy lao đao
Gia đình trên hết mà chăm sóc
Chồng vợ thuận hòa vui biết bao.                                                                        09.3.2016





Tơ lòng

Mong manh yếu ớt sợi tơ lòng
Kỳ diệu làm sao ai biết không?
Thôi thúc con tim người kết nối
Động viên tư tưởng kẻ tâm đồng
Vui buồn ngày tháng càng vương vấn
Hạnh phúc phút giây luôn ngống trông
Lưu luyến hương xưa tình thắm thiết
Mà lo êm ấm tuyệt men nồng.



Cưới nhau trong ly loạn

Binh biến những ngày tại Phú Lương
Yêu nhau hai đứa đã cân lường
Mẹ lo lửa đạn không tròn ước
Cha muốn chiến tranh được vẹn thương
Đồng thuận đôi nhà bày lễ mọn
Cùng nhau một ý nguyện chung đường
Cũng trầu cũng rượu nghèo không nhẫn
Chạy loạn lập gia vẫn ngát hương.

Chạy loạn lập gia vẫn tỏa hương
Mẹ cha vun đắp vẹn đôi đường
Dù trong binh lửa luôn chung thủy
Hay chốn lao tù vẫn trọn thương
Bỉ cực một lòng mà dễ biết
Nhàn cư hai mặt khó đo lường
Cũng mong cuối nẻo đời thanh thản
Để được vui hòa hưởng thiện lương.


Bên bờ hồ rúc Bạch , Hà Nội về đê

Tình già

      Tình già luôn đẹp chắc rồi
Đi đâu cũng muốn cả đôi đi cùng
      Buồn vui cũng muốn có chung
Xa nhau đôi bữa rối tung lên rồi
      Tình già khắng khít người ơi
Quan tâm chăm sóc khó rời được nhau
      Khi sổ mũi lúc nhức đầu
Lại cuống cuồng lại nôn nao trong lòng
      Những điều trái ý nói chung
Giận chi đôi bữa rồi cùng hòa thôi
      Có ai đâu nữa trên đời
Bên nhau chia sẻ ngọt bùi đắng cay
      Nhìn lui ngó tối chẳng ai
Chỉ còn hai kẻ già này đó sao ?
      Thôi thì như thế đi…nào !
Dể cùng an ủi với nhau cuối đời.




 

Ban ngày nào có nghĩ suy chi
Đêm ngủ nằm mơ thấy mới kỳ
Ân ái y chang như thật vậy
Nói năng giống hệt đúng in ri
Tâm tư luôn hướng điều trăn trở
Tình cảm xoay quanh chuyện chỉ vì…
Chẳng lẻ mọi điều vào trí não
Cho nên khi ngủ diễn sao y.




Hai thứ trong đời

Hai thứ mà ta phải giữ gìn
Nếu mà tuột hết hẵn rung rinh
Niềm tin đánh mất người coi rẻ
Nhân cách không còn kẻ miệt khinh
Nghiêm khắc bản thân luôn thận trọng
Thả buông lối sống sẽ điêu linh
Vàng cây bạc tỷ nào mua được
Xem nhẹ tiêu tan danh dự mình.






Mong muốn

Vợ chồng già thích được rong chơi
Nửa bước bên nhau chẳng muốn rời
Du lịch nơi đâu đều đủ cặp
Hội hè chỗ nọ cũng luôn đôi
Bình yên cuộc sống mong như vậy
Thanh thản tuổi già ước thế thôi
Ý tưởng thảy đều là tốt đẹp
Tuy nhiên thành bại vẫn do trời.




Kỷ niệm Quán Ngang

     Trải năm tháng lòng ta ghi mãi
     Chuyện những ngày sống tại Quán Ngang
          Có cô thiếu nữ cạnh làng
Tóc dài đen phủ che ngang vai gầy.
     Chân thoăn thoắt từng ngày rảo bước
     Bộ đồng phục trắng toát tinh khôi
          Nụ cười luôn nở trên môi
Ngây thơ hiền dịu nhìn đời nở hoa.
     Trong cử chỉ mặn mà duyên dáng
     Tuổi học trò tươi sáng tương lai
          Giống như ánh nắng ban mai
Lung linh tỏa ngát tươi lai mỉm cười.
     
Trước nhà nàng có người chị họ
     Thách ta rằng cậu có lòng tin
          Làm quen tán được cho mình
Một chầu bột lộc thắm tình đẹp duyên.
     Lòng suy nghĩ miên man tự nhủ
     Nên chi ta có đủ tự tin
          Thì ta cũng phải tự mình
Tìm cách tiếp xúc tự tình làm quen.
     Cũng thế lúc đầu em do dự
     Để tỏ ra gìn giữ tác phong
          Nhưng mà rung cảm trong lòng
Mẹ lại cổ vũ thành công trăm phần.
     Viếng thăm, quà mấy lần em nhận
     Và thế rồi một bận thư yêu
          Quả tim rung động bao nhiêu
Lòng anh sung sướng thỏa điều ước mong.
     Em đã nhận thương anh rồi đó
     Hai ta cùng gắn bó niềm tin
          Cùng chung nhịp đập con tim
Chung lòng chung nguyện quyết tìm tương lai.
     Rồi ngày mai đến nhà chị họ
     Để cho người biết rõ tình ta
          Bánh lộc làm sẵn đem ra
Và đây cũng gọi món quà thủy chung.
     Kể từ đó ta cùng tiến bước
     Để mẹ cha cũng được yên lòng
          Giao tình hai họ trông mong
Hoàng - Nguyễn kết nối một dòng tương lai.
     Thế rồi chuyện không vui lại đến
     Mọi người cùng bỏ bến bỏ nhà
          Chiến tranh bắn giết tràn qua
Tất cả bỏ hết để mà thoát thân.
     Dân lủ lượt chạy dần vào Huế
     Nỗi cam go không thể nói cùng
          Mỗi người mỗi ngã riêng chung
Cha mẹ lo nghĩ lung tung - kết tình.
     Nên chuẩn bị cho mình an phận
     Cho xe duyên khỏi bận về sau
          Tổ chức hôn lễ cho nhau
Đơn sơ lễ mọn trọn trao nhau đời.
     Chạy loạn nghèo thiếu đi đôi nhẫn
     Làm cho ta luôn bận tâm can
          Lòng tự hứa sau sẽ làm
Là tặng vợ nhẫn mới an trong lòng.
     Trong ly loan gặp nhau duyện phận
     Trong đau thương chấp nhận chung tình
          Quyết tạo hạnh phúc cho mình
Tổ Tông phù hộ chúng mình trọn đôi.
     Rằng cùng nhau xây đời hạnh phúc
     Luôn tô bồi un đúc tương lai
          Hy vọng quả đẹp ngày mai
Răng long đầu bạc tháng ngày yên vui.
     Chăm sóc quan tâm thời tuổi trẻ
     Đến lúc già san sẻ ngọt bùi
          Cùng chung cộng hưởng phước trời
Thảnh thơi thoải mái cuộc đời gì hơn?
                 Kỷ niệm sinh nhật lần thứ 72
                  và 44 năm ngày cưới 20.3
                       Hoàng Kim Liên


 Một cõi ta về

         Thế  gian tạm bợ sống qua ngày
          Ai cũng sẽ lìa khỏi chốn đây
          Mắc nợ trần ai là phải trả
          Để về thông thả rảnh đôi tay.
Tay trắng nào ai đem được theo
Chẳng phân cao thấp hoặc giàu nghèo
Sang hèn danh giá như nhau cả
Đẹp đẽ thông minh cũng quắp queo.
         
          Queo cẳng một mình nghĩ mà buồn
          Khi già bè bạn có thăm luôn?
          Nên khi nằm xuống nào người viếng
          Thân tủi có ai thấu ngọn nguồn.
Nguồn gốc là lòng nhớ mở ra
Để đời thêm nở những trăm hoa
Yêu thương tha thứ luôn thanh thản
Giận dỗi oán hờn mãi xót xa
          Xa xót cho ai chấp cái ta
          Tham lam ganh tỵ cứ làm tà
          Sân si ích kỷ tâm ràng buộc
          Độ lượng bao dung dạ bỏ qua.
Qua rồi tất cả việc trong đời
Con cái mưu sinh đủ khắp nơi
Tuổi tác xế chiều thôi không bận
Tương lai quá khứ chẳng còn thời.
          Thời gian còn có được bao nhiêu
          Vui vẻ xoay quanh chỉ mấy điều
          Gần gủi bạn đời đừng bỏ lỡ
          Bạc tiền cần thiết cứ nên tiêu.
Tiêu giao bè bạn chỉ lần ni
Sau trước rồi ai có kẻ đi
Nên cứ thảnh thơi mà vui sống
Cũng đừng vướng bận - có còn chi.
          Chi nữa khi về cũng trắng tay
          Thôi thì bỏ hết kể từ đây
          Để cho nhẹ bớt cho thanh thản
          Một cõi ta về với gió mây. /-
                                   San Jose, july 2016
                                    Hoàng Kim Liên 

Thỏa lòng

Tuổi bảy mươi con tổ chức sinh nhật
Ý nghĩ của chúng cũng rất hợp tình
Anh em bè bạn đến dự với mình
Hoan hỷ chúc mừng “Thất tuần khánh thọ”.
Trên bảy mươi năm đời nhiều gắn bó
Nhờ đức Tổ tiên cha mẹ ông bà…
Xã hội gia đình trong những năm qua
Con cái sum vầy gia đình hạnh phúc.
            Sông có đoạn con người cũng có khúc
            Sau vất vả đã đến lúc an nhàn
Ôn lại một thời khổ cực khó khăn
Để mừng vui cùng nhau ta chia sẻ.
Vui cũng thật vui khi trong buổi lễ
Lời chúc phát ra từ miệng một người
Mà có lẻ ta nhớ mãi trong đời
Giản đơn mà thật vô cùng ý nghĩa:
            












           


         

           « Chúc anh Liên có thật nhiều sức khỏe
            Để sống lâu trăm tuổi cùng với em… ».
            Bạn bè anh em tay vỗ ngợi khen
            Được người vợ hiền có tình có nghĩa.
Dù đường đời sau có sao đi nữa
Nhưng bây giờ thật cảm động ngập tràn…
Hôm nay vui tình cảm lại chứa chan
Cảm ơn người bạn đời đã thổ lộ.
            Lời chúc ấy làm tan đi nỗi khổ
            Đã làm cho ta sung sướng tọai lòng
            Và trên đời ai cũng có ước mong
            Trân trọng quý khoảng thời gian còn lại.
Còn trên đời thì bên nhau mãi mãi
Không rời nhau mà thoải mái thông dong
Là những ước mơ mong được toại lòng
Con cháu vui mà mình cũng thỏa nguyện.
      (Nhớ lại ngày lễ kỷ niệm “Thất tuần khánh thọ 30.4.2014)


Tại bãi biển Cửa Việt, Quảng Trị
Về đi em

Mai về quê lại đi em
Những người thân thiết ngày đêm mong chờ
            Sao em vẫn cư thờ ơ
Còn anh mong mỏi bến bờ yêu thương
            Chung nhau cả vạn dặm trường
Bao nhiêu khó nhọc con đường lập gia
            Giờ đây tuổi đã về già
Ta cùng chung sức vào ra chung lòng
            Còn gì đâu nữa mà mong
Tiền bạc nhan sắc còn trông được gì
            Thân già tật bệnh rồi đi
Thời gian quý báu ta thì chăm nhau
            Cho đời trọn vẹn rước sau 
Về đi em chớ nhuốm màu cách ngăn.



Niềm hạnh phúc

Cuộc tình viên mản sướng nhiều đường
Trọn vẹn niềm vui tỏa ngát hương
Với một ngôi nhà về náu nghỉ
Còn thêm gia đao để yêu thương
Cùng chồng tri kỷ mà nương tựa
Và vợ tào khang gắng nhịn nhường
Có được cả hai là hạnh phúc
Trên đời gì nữa để mà cương.



Gia đình là trên hết

Quý trọng gia đình đối với ta
Dựng xây bồi đắp đẹp vui nhà
Chắt chiu tình cảm cho nồng thắm
Gom góp yêu thương mới thiết tha
Mong muốn ái ân thật trọn vẹn
Ước mơ êm ấm được chan hòa
Gia đình điểm tựa là trên hết
Hạnh phúc nào hơn ở tuổi già.














Trân trọng giữ lấy

Hãy giữ lấy nhau khi còn có thể…
Tình yêu nào chẳng sóng gió lung lay
Vì người ta ngại xin lỗi, giải bày
Ngại hy sinh vì nhau, ngại giữ lấy…
Bởi trong cuộc sống nhiều khi cảm thấy
Rất nhiều thứ cũng giống tình yêu
Khiến họ nghĩ có thể có nhiều điều
Và bên ngoài chắc có người yêu họ
Yêu, giữ được tình yêu mới là khó
Có nắng nhiều tất phải có lúc mưa
Có yêu chắc phải có lúc không vừa
Và đôi khi còn có nhiều khúc mắc
Bởi thế có thể chưa chắc đã gặp
Người khác bằng người đang có của mình
Trân trọng hiện tại với cả niềm tin
Vì tình yêu mà nổ lực cố gắng
Cũng vì nhau mà vượt qua cay đắng
Nên trân quý những giây phút bên nhau
Lấy lại niềm tin như thuở ban đầu
Bởi thời gian không bao giờ chờ đợi.





Một đôi

Liên Lành một cặp quả vừa đôi
Bốn bốn năm yêu thật tuyệt vời
Ba gái trai hai lo được tốt
Ngoại năm một nội cháu thêm vui
Yêu thương dòng họ vẹn toàn đạo…
Êm ấm gia nương thỏa nguyện đời.
Ngày tháng cuối rồi tâm rộng mở
Tình già thắm đượm đẹp rong chơi.






Chụp tại Tây Nam California, Mỹ
Nghĩ về tượng đôi già

Thời gian còn lại được bao ngày
Nghĩ lại cuộc đời lắm đổi thay
Được giống tượng này vui biết mấy
Ước bằng ý đó tốt nào hay
Xế chiều luôn có chồng dìu bước
Luống tuổi may còn vợ cặp tay
Âu yếm tựa đầu như thuở trẻ
Gia đình chỗ dựa chẳng lung lay.

       Tại Carmel-by-the sea California  



45 năm cuộc tình

Hạnh phúc bốn lăm năm của mình
Cho dù khó nhọc vẫn tươi xinh
Đồng cam cộng khổ vui mà sống
Vất vả nghèo hèn lại thật tình
Ước vọng về chiều luôn mạnh khỏe
Cầu mong giai ngẫu vững niềm tin
Bên đời luôn có người chia sẻ
Toại khúc yêu thương bởi phước lành.





Khúc yêu thương

Toại khúc thương yêu thỏa tấc lòng
Còn gì hơn nữa để trông mong
Bạn bè thán phục đôi nam nữ
Dòng họ nể vì cặp vợ chồng.
Trọn đạo gia nương là ý nguyện
Vẹn tình xã hội mới thông dong
Đi đâu ta cũng cùng tay nắm
Chỉ biết chia nhau một chữ đồng.




Còn

Sao ta cứ mãi vấn vương lòng
Đã trót đi xa còn nhớ mong
Xót cảnh thương con – nghèo chẳng đủ
Sợ nhà lo vợ bệnh đang còn
Trong tâm trái ngược hai tư tưởng
Ngoài mặt xuôi theo một pháp môn
Cũng muốn tuổi già thôi mặc kệ
Không đành nên nào được thông dong.








NÃO LÒNG

Ta nghe từ phía dỗi hờn
Đi trong khoảng trống dậy cơn não lòng
Vắt đời thành bến đục trong
Chạy tìm hư ảo trong dòng xoáy quanh




Nỗi lo của vợ mới cưới
(Lạc gia đình trên đèo Hải Vân năm 1972)

Suốt đêm lo lắng trong lòng
Thao thức không ngủ sợ chồng gặp nguy
            Chạy vào Đà Nẵng cùng đi
Hai xe hai khác có khi lạc người
            Cả đêm cầu Phật khẩn trời
Mong cho mau sáng ta thời tìm ngay
            Tiền anh chẳng có trong tay
Đèo cao núi thẳm chẳng may chuyện gì
            Bần thần trong dạ sinh nghi
Hối hận đã để anh đi với người
            Cả nhà lo lắng khôn nguôi
Mình cứ ray rứt khóc hoài chẳng an
            Mẹ cha an ủi tính bàn
Để đứa em kế hỏi han kiếm tìm
            Bồn chồn trong dạ chờ tin
Vào ra trước cửa trong mình không yên
            Dõi mắt ra cửa náo huyên
Trường Lý Thường Kiệt không quên trông chờ
            Khoảng chừng chín rưỡi mười giờ
Thấy anh đen đũi bơ phờ xót thương
            Bao nhiêu dầu khói bụi vương
Một đêm khổ cực dọc đường lao đao
            Mừng mừng tủi tủi nhường bao
Không sợ hỗ thẹn lao vào hôn ngay
            Anh tìm về được là may
Để em lo lắng đêm ngày không yên
            Thương anh trong túi không tiền
Xe hư bụng đói biết tìm đâu ra
            Giờ đã gặp lại cả nhà
Vui mừng khôn xiết Ông bà chở che
            Bây giờ em nói anh nghe
Thương anh vậy đó – Tình quê của mình.






Không nơi nào bằng nhà mình

Nơi nào hơn được ở nhà mình?
Phòng rộng nhà sang hay đẹp xinh
Ở đó có chi mà cảm cảnh
Chỗ ta sẵn đủ mọi ân tình
Tự do tự tại điều ăn ngủ
Chẳng bận chẳng phiền chuyện vệ sinh
Tuyệt đối không bằng nơi ấp ủ
Nơi đâu có sánh nỗi gia đình?







Mong muốn
Vợ chồng già thích được rong chơi
Nửa bước bên nhau chẳng muốn rời
Du lịch nơi đâu đều đủ cặp
Hội hè chỗ nọ cũng luôn đôi
Bình yên cuộc sống mong như vậy
Thanh thản tuổi già ước thế thôi
Ý nguyện thảy đều là tốt đẹp

Tuy nhiên thành bại vẫn do trời.





Tai nạn lao động

Mới thức dậy buổi sáng
Vợ đi làm đã lâu
Cô nuôi theo yêu cầu
Chăm lo bữa cho trẻ.
Tiếng ai gọi the thé
Ấy người quen báo tin
Rụng rời đến giựt mình
Vợ anh bị tai nạn.
            Vội vàng chạy thục mạng
            Đến nhà trẻ Bàu Sen
            Đồng nghiệp vợ la lên
            Về bệnh viện Châu Đức.
Ôi! Sao khổ thêm cực
Do sơ suất gây nên
Bàn tray trái bị nghiền
Hư luôn cả bốn ngón.
            Bệnh viện lại cắt mõm
            Một ngón giữa mà buồn
            Ba ngón kia giữ luôn
Cũng may còn giữ được.
Lên Chỉnh hình bó thuốc
Tất cả hai tháng liền
Tìm chạy chữa liên miên
Một cắt ba ngón cứng.
           Vợ chồng ta chịu đựng
            Mất mát cũng đã rồi
            Bảo hiển càng lôi thôi
            Chạy chỗ này chỗ nọ
Vũng Tàu mười lần có
Khổ cực cũng không nài
Miển sao đừng kéo dài
Sá chi việc đi đứng.
            Ra hội đồng y chứng
            Được ba mốt phân trăm
            Trợ cấp tháng trong năm
            Do tai nạn lao động.
Dù sao cũng bị hỏng
Trợ cấp có ích gì
Bàn tay hư hỏng đi
Là suốt đời bị tật.
            Đây là một tổn thất
            Cũng xa xót trong lòng
            Bao năm em biết không?
            Nên càng thương càng quí.
Nhường nhịn nhau là chỉ
Để êm ấm chan hòa
Nào có ai thương ta
Ngoài tình yêu chồng vợ.


 
Lập nghiệp

Bước đầu lập nghiệp chọn Tà Lài
Rìu rựa vào rừng để phá khai
Mò cá đỉa đeo đen bắp vế
Xắn măng muỗi đốt đỏ vành tai
Tàu nùng làm mướn oan đời vợ
Thợ mộc đổi công thẹn kiếp trai
Vất vả tuy nghèo mà hạnh phúc
Còn hơn đầy đủ khổ hôm mai.








Chuyện đã rồi

Cuộc sống đôi phen bị bão đời
Sau cơn biến cố dựng xây thôi
Qua đi hoạn nạn càng thêm vững
Chấm dứt đa đoan vẫn tạo bồi
Bỏ hết mọi điều không nhắc lại
Quên xong tất cả để cho trôi
Cùng nhau đối diện mà phân giải

Trách móc làm chi chuyện đã rồi.



Viết cho Hiền Nội

Từ ngày em là của anh
Với chiếc áo dài màu xanh
Nụ tình đang phơi phới
Yêu thương đã kết thành.

Không nhẫn cưới vì nghèo
Chẳng nhà cửa – em theo
Gối tay nhau mượn chỗ ngủ
Nắm tay vượt suối đèo.



Dắt dìu nhau qua năm tháng
Từ quê hương vào tận miền Nam
Vất vả gian nan
Cùng nhau chia bùi xẻ đắng.

Bao năm rồi vẫn miệt mài
Chắt chiu vun trồng cây hạnh phúc
Ngày tháng thúc dục
Bây giờ tóc bạc da nhăn
Lưng còng gối mỏi.

Bao nhiêu tháng năm
Hai ta tần tảo ngược xuôi
Vất vả có nhau
Nuôi con khôn lớn thành người
Lao đao đau ốm chẳng rời.

Bao nhiêu năm tháng qua rồi
Một lần nhìn lại
Bà lão sáu hai dung nhan tàn tạ
Ông già bảy ba phong độ chẳng còn.

Mong mỏi cuối đời thanh thản
Đây đó thông dong
Cùng nhau nguyện mản
Chung ý chung lòng.
                                            15.12.2016






Suy tư

Bao năm lưu lạc xứ người
Ước mong xây dựng cuộc đời mà thôi
            Nào ngờ nghiệp dỉ nổi trôi

Cuối đời chẳng được thảnh thơi – não lòng





Trân trọng cái đang có

“Có một nơi để đi về nương tựa:
Đó là nhà của mình
Có những người để yêu thương
Đó là gia đình của mình
Có cả hai thứ đó
Đó là hạnh phúc của đời mình”
Không có chỗ nào hơn nhà của mình

Không có ai yêu thương mình bằng vợ/chồng con cái mình. Hãy trân trọng giữ lấy cái mình đang có, đừng để vuột mất dù có nhiều tiền bạc cũng không thể tìm mua được.




Miển vui là được

Khổ cực bao nhiêu cũng chẳng sờn
Miển rằng hạnh phúc có gì hơn
Ốm đau chăm sóc còn chưa đủ
An ủi sẻ chia thế mới tròn
Cuộc sống tuy nghèo mà ấm cúng
Bến đời giàu có vẫn cô đơn
Sắt son một dạ nguyện từ trước

Ai hiểu hay khôngc chả thấy buồn.






Ngày xưa

Ngày xưa cưới vợ đã yêu đâu
Mà vẫn thủy chung đến bạc đầu
Tôn trọng lẫn nhau chung hoạn nạn
Sẻ chia buồn khổ lẫn thương đau.




Tuổi già

Thời gian còn lại được bao ngày
Trân trọng từng giờ bởi quý thay
Nếu được thăm nhau thì rất tốt
Khi cần gặp bạn lại càng hay
Vợ chồng chăm sóc niềm an ủi
Con cái quan tâm cũng khá may
Cháu chắt yêu thương điều hạnh phúc
Ước mong thanh thản sống vui vầy.





Vợ đi vắng

Mới vắng vài hôm đã nhớ rồi.
Đêm nằm trằn trọc mãi không thôi
Bữa cơm thiếu bóng nào ăn nỗi
Nhà cửa không bà bị rối bời
Mới biết đàn ông trong cuộc sống
Nên thương phụ nữ nhất trên đời
Tình già quan trọng là như vậy
Khắng khích bên nhau cũng khó rời.


Du lich Kiên Giang, Hà Tiên (Khách sạn Mũi Nai)


Giá trị hạnh phúc gia đình

Ấm êm mỏi mong của gia đình
Tôn trọng lẫn nhau chớ rẽ khinh
Một dạ không tròn mất đạo nghĩa
Hai lòng tan nát hỏng ân tình
Đi về mái ấm thích vui sống
Ôm ấp yêu thương ước vững tin
Hạnh phúc : Thủy chung là cốt lõi
Xưa nay vọng ngoại sẽ tan tành


.Đơn giản

Đa số tuổi già tính khó khăn
Tinh thần uể oải tấm thân tàn
Không cần chăm sóc bề ‘’uông ắn’’
Bằng cách quan tâm việc hỏi han
Tuổi trẻ được vầy vui chẳng nản
Huống già như vậy sướng vô vàn
Đời người ai cũng mong thanh thản
Khổ cực được yêu sao thở than.

 


Nối nhịp

Chung tay nối lại nhịp cầu
Để cho khuya sớm hai đầu kết thương
            Để cho ngắn lại con đường
Một thuyền một bến đêm trường có nhau.
                                              30.11.2015







Chia Lìa

Đứa nhỏ khôn ngoan nhất bỏ ta
Mới hơn ba tuổi đã rời xa
Ngặt nghèo con bệnh không chăm nổi
Hình chup. năm 1981 tại Tà Lài
Đau xót người đi chẳng nhạt nhòa
Ai khiến cam lòng từ bỏ mẹ
Chi xui đành đoạn biệt lìa cha
Bao năm khắc khoải ôm ân hận
Để lại nhớ thương lệ mắt lòa.

Nhớ tết Đoan ngọ năm 1980
                 ở Tà Lài

Ban đầu lập nghiệp khó vì ăn
Đoan Ngọ húy kỳ gặp khó khăn
Nhà họ vịt gà thêm nếp đậu
Còn mình cơm bắp cộng rau măng
Xót tình xót cảnh đau không dứt
Thương vợ thương con hối cứ tăng
Tự trách do nghèo lo chẳng trọn
Quyết làm để thoát lúc lầm than.



            
Đau khớp gối

Đàn bà dễ bị loảng xương
Sinh nở mất sức nên thường bị đau
            Làm lụng vất vả từ lâu
Lại thêm bị tress buồn rầu tạo nên
            Càng lúc tuổi tác càng thêm
Chẳng lo không sợ kiêng kềm bản thân
            Mỡ máu huyết áp tăng dần
Tiểu đường tim mạch mười phần mắc thôi
            Quá cân béo bụng đã rồi
Làm hai đầu gối liên hồi nhức đau
            Khô nhờn đầu sụn cọ nhau
Dây chằng cơ nối trước sau viêm dần
            Đi đứng di chuyển khó khăn
Đau đớn khổ sở sao mình bất công
           Nếu mà chữa trị không xong
Để lâu cứng khớp có mong chi lành
Xe lăn đi nạng đã đành
Thêm người phục vụ cho mình từng khâu
            Tây y khó dứt càng lâu
Đông dược chữa trị buổi đầu khá hơn
            Châm cứu thuốc sắc theo đơn
Đau mau lành chậm chẳng nôn nao lòng
            Tám tháng nào thấy vân mòng
Giảm thì có giảm mà không dứt lành
            Chắc chắn thế nên phải đành
Kiên trì mấy việc song hành với nhau
            Nghỉ ngơi xoa bóp chỗ đau
Tạo nhờn cho khớp ngỏ hầu đừng tăng
         Không bớt đừng cố mà nằm (bệnh viện)
Về nhà chữa trị thà rằng còn hơn
            Chăm sóc đã có chồng con
Cả nhà hẩm hút cho tròn thủy chung
            Công việc còn đỡ đần cùng
Còn như bệnh hoạn ai từng thế thay
            Chỉ biết chăm sóc hàng ngày
Quan tâm chia sẻ việc hay nên làm
            Miển rằng lành bệnh – bệnh tan
Khổ cực đến mấy cũng cam không nài
            Hy vọng bệnh hết một mai
Nghe lời chịu cực một vài tháng thôi.


Lòng con

Sinh nhật ba con cháu sẽ lo
Hàng năm kỷ niệm vẻ đơn sơ
Khắc ghi dấu tích đời phiêu bạt
Đánh giá thời gian sống đói no
Tóc bạc thông dong nào có được
Da mồi thanh thản cũng gay go
Thương cha suốt kiếp cho con vợ
Một chút đáp đền có thấm mô.

Một chút đáp đền có thấm đâu
Chúng con ghi tạc mối ân sâu
Bao la dưỡng dục thân không quản
Rộng khắp chở che dạ chẳng cầu
Lúc trẻ làm ra con tận hưởng
Về già bó gối bố treo râu
Một đời vất vả mong thanh thản
Con quyết để ba hết dải dầu.



Tăng Cân

Vì sao không biết – cứ phân vân
Thể lực thêm lên được mấy phần
Năm bảy ký tròn vừa sức khỏe
Bảy ba tuổi đúng vững tinh thần
Thảnh thơi trí não yên tư tưởng
Thoải mái tâm tư ổn tấm thân
Vui sống qua ngày, thôi kệ kiếp
Cho nên như vậy mới tăng cân.


Năm 1016 nhìn lại chuyện mình

     Duyên nghiệp mãi bám theo dai dẳng
     Chuyện đau buồn nào chẳng phôi pha
            Một năm bất hạnh đã qua
Nhìn lại mới thấy thật là thê lương
     Buồn một nỗi chán chường đã vậy
     Nhìn bên ngoài nào thấy gì đâu
            Thấy đời đen trắng mà đau
Từ đầu năm đã nhuốm màu bất an
     Nghĩ xa vót trăm ngàn nỗi khổ
     Đưa người ta đến chổ tổn thương
          Cũng vì mọi việc xem thường
Bỏ nhà lang bạt tìm đường đổi thay
     Du lịch Mỹ mong ngày hòa ái
     Bốn tháng về tồn tại như xưa
          Dù cho như vậy nào ưa
Chỉ sợ dư luận đồn bừa nghĩ sao?
     Khi trẻ khổ cùng nhau xây dựng
     Lúc về già cứ vững niềm tin
          Dù gì chỉ có gia đinh
Thương yêu chăm sóc tận tình tận tâm
     Bỏ qua hết đừng làm nhau tổn
     Giữ làm chi bất ổn tâm thân
          Tháng ngày còn lại rất cần
Thảnh thơi thoải mái tinh thần tươi vui
     Một năm qua nhìn lui ngó tới
     Là một năm bất lợi cho mình
          Nhưng lòng ta vẫn tự tin
Hai không mười bảy ta mình song đôi


Ca hát
Ca hát về già để kiếm vui
Bởi vì xã hội chẳng còn nơi
Oái oăm cảnh sống - đọa đày sống
Phức tạp trò đời - khốn khổ đời
Che lấp nỗi buồn qua tiếng hát
Giải khuây phiền muộn bởi trò chơi
Mây chiều lảng vảng bay qua mặt
Tìm kiếm cho mình chút thảnh thơi.

 
Thân thương kỷ niệm

Ngọt ngào nhớ mãi mối tình khuê
Kỷ niệm thân thương cứ hiện về
Dằn mặt hoảng hồn nơi cửa quận
Trả đòn khiếp vía quán cà phê
Bao năm tươi sáng trong gia tộc
Giờ vẫn lan hương giữa bạn bè
Cuộc sống bộn bề nhiều khắc khoải
Đang còn đậm mãi nét chân quê.


Chung niềm hạnh phúc


Bao năm chung bước chẳng nào rồi
Vất vả qua rồi nay thỏa chơi
Ta muốn cùng nhau đi khắp nẽo
Mình mong tay nắm dạo nhiều nơi
Thắng ngày kề cận tròn tâm ý
Giây phút bên nhau vẹn cuộc đời
Sướng khổ  luôn cùng xây tổ ấm
Duên tình thắm đượm mãi không thôi.












NĂM 2017
ĐINH DẬU


CÒN ĐÓ HƯƠNG XƯA
tập thơ 
của Hoàng Kim Liên
tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền