Lê Hiền Sỹ
Điện thoại: 0909321779
Email: sylehien@yahoo.com.
(Thân tặng nhóm”Tứ cô nương”và các bạn chung
lớp
Đệ tứ 1/NK:1966-1967 - Trung học Gio Linh,Quảng Trị.)
Một ngày tháng bảy
Lòng nao nao -
Mùa thi
Tiếng phụ nữ lạ gọi qua điện thoại:
“A lô, ai đó rứa”?…
“Thu nì”…“Thu - bạn cũ thời Trung học”…
“Đang sống ở Lion - gần Paris” …
“Ừ…ừ…nhớ Gio Linh quá chừng đi”..
oOo
Ôi Thu…!- Cái giọng Bắc vẫn nhẹ nhàng như bốn mươi sáu năm về trước…
Ta hình dung Thu giữa nắng quái Gio Linh, dưới trời gió ngược…
Bụi đỏ tung mù
Áo trắng, tóc huyền - vẫn tha thướt bay bay
!
Thu - Một “quý cô nương”...”hay hay”
Chung lớp ngày ngày - những năm đầu Trung học,
Ta ngồi ghế kề sau,
Làm bài xong nhanh, dành thời gian trêu chọc
Nghịch phá bạn mình - có khi Thu muốn khóc:
Khi thì vân vê - tóc buộc tóc
Khi thì tà áo bạn nầy với bạn nọ - ta ghim chặt vào nhau
Cũng không ít lần bị bạn dùng thước kẽ “khẻ” lên tay, lên trôốc rất đau
Vậy mà vẫn không chừa nghịch phá
Giờ nghĩ lại…
Thương “tứ cô nương” chi lạ
Thuở ấy thật dịu hiền
Ơn trời !
Giờ ra chơi !
Chọc mấy cũng không cười
Khi vào lớp !
Cứ bặm môi, lườm mắt…
Giận thằng bạn nghịch lỳ quá quắt
Chẳng thèm thương - bài khó phải làm vui
Hết giận rồi là chồm tới, quay lui
Chìa bài làm - “cóp py - mau kẻo trễ”
Tuổi học trò đáng yêu là thế
Phải không Thu và “tam đại cô nương”?
oOo
Bốn mươi sáu năm biệt tích, vô phương
Lìa quê cũ đường ai nấy bước
Đứa xuống miền xuôi,
Đứa lên miền ngược
Bạn ở xứ Đông
Ta sống xứ Đoài
Hạ đến, thu qua là nghe dạ u hoài
Ôm kỷ niệm khó nguôi ngoai thời đèn sách
Trường, lớp, thầy cô, bạn bè và những tháng ngày phá phách
Ôi! Sao tinh khôi, trong sáng đến vô ngần
Từ bấy đến nay ta cũng lắm lần
Ghé chốn trường xưa dò lần tin bạn cũ
Gặp được mấy đâu !
Những thằng từng nhập ngũ !
Bạn gái lấy chồng từ bao lâu?
Tàn chiến chinh rồi, các bạn mãi nơi đâu ?
Đâu đó giữa rừng sâu !
Hay dãi dầu nơi góc biển !
Non nước thanh bình
Xóa tàn dư chinh chiến
Quên rồi chăng, trảng cát Hao Hao với bầy chim chiền chiện!
Gio Linh mình hiền, sao không trở về quê?
Ôi đau thương !
Toàn, Tráng…mãi không về!
Chẳng lẽ thế, bạn bè xưa đều thế !
Mùa đông quê mình lạnh chi mà đáo để !
Nhìn mưa dầm, thương bạn dưới mộ sâu
Có bạn nào nơi châu Mỹ, châu Âu ?
Có đứa mô lạc qua châu Phi, châu Úc ?
Đặc san ”Nguyễn Hoàng…” - bao đêm ta lùng sục
Chẳng có đứa nào chung lớp cũ Gio Linh
oOo
Diễm phúc thay ! Bọn mình !
Tàn cuộc đao binh vẫn còn sống sót
Cuộc mưu sinh dẫu đắng, cay, chua, ngọt
Vẫn lung linh tình bạn sáng ngời
Tiếc một nỗi: Không áo trắng vạt dài, không tóc xỏa vướng vành môi…
Cho ta cột, cho ta găm, cho ta đùa vui như một thời nông nỗi !
Ôi hạnh phúc hiếm hoi !
Cho ta biết đường trần muôn lối
Đủ nhân duyên thì tan hợp hiện bày
Chung tay nhau vun vén hạnh phúc này
Vui hạnh ngộ !
Và chia tay với niềm tin “gặp lại”
Vinh nhục, khóc cười, buồn vui, thành bại
Trót sinh ra là vào “cuộc vô thường”
Duyên nghiệp ba sinh mới chung lớp chung trường
Mới thương nhớ, mới tìm nhau, gặp lại mừng như ruột thịt
Bọn mình và Thu cách nhau bảy giờ quay của trái đất
Vẫn không xa tình bạn học thuở nào
Lòng cầu xin Đất thấp Trời cao
Cùng thanh thản vào chuỗi ngày an dưỡng
Lắng lòng lại, tiêu trừ bao nghiệp chướng
Sống an vui bên cháu, bên con
oOo
Cho dù biển cạn, non mòn
“Đồng môn - cố hữu” mãi còn trong ta.
Bà Rịa-Vũng Tàu
Lê Hiền Sỹ