CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

THƯƠNG VỀ KỶ NIỆM



           Trong đời người, không ai mà không có những kỷ niệm. Kỷ niệm vui; kỷ niệm buồn. Nhất là tuổi ấu thơ, cái tuổi quý nhất của một đời người. Vì thế, những gì xảy ra trong thời thơ ấu, nó được ghi lại trong tâm tư – trong ký ức khó mà phai mờ được. Trong cuộc sống đời thường, vất vả cho việc sinh tồn, kỷ niệm xưa được lắng xuống, nhường chỗ cho những toan tính , nhưng khi rảnh rổi , trong đêm thanh cảnh vắng, nằm vắt tay lên trán, chỉ cần liên tưởng một chút, một chút thôi, những chuổi dài kỷ niệm đã qua sẽ hiện về mồn một như mới ngày hôm qua vậy…Từng con đường thường đi qua; ngày tết đến; cái lạnh cắt da phải cắp sách đến trường; con đường cát trắng có nhiều vũng nước phải xắn quần quá gối để lội qua, cây phượng, sân trường, bạn bè, những biệt danh lớp trưởng gán cho, mặc dù không muốn nhưng các bạn gọi hoài thành quen như “sao sáo”, “me chua”…nghe ngồ ngộ hay hay; sách vở, những mẫu giấy nhỏ viết thông tin vui buồn đôi cho nhau trong giờ học, bị thầy cô bắt được, đọc lên cho cả lớp nghe…Ôi ! Biết bao chuyện, buồn, thương nuối tiếc. So sánh với những vất vả, mệt nhọc hiện tại, ta luôn tậc lưỡi: ước gì…ước gì ta được sống lại thời ấy…        
        Bẳng đi 50 năm, bây giờ ngồi ôn lại những kỷ niệm thời học sinh thôi cũng đã thấy nhớ thương không dứt, tiếc nuối khôn cùng.
        Tà áo trắng trinh nguyên, quần dài trắng thướt tha, nón lá trắng dịu dàng, đôi guốc mộc trắng đơn
sơ. Trắng, trắng toàn là trắng, chất chứa biết bao nhiêu là tình. Tuổi thơ : ngây ngô vụng dại; tình bạn bè cùng lớp, cùng lứa tuổi nhí nhảnh sáng trong, “mi, tau” hồn nhiên đùa giởn; tình thầy trò kính quý tôn nghiêm. Thật sung sướng và hảnh diện với nét đoan trang mà mình đang mang trong lòng. Một thời tươi đẹp nhất nhất, đẹp hơn tất cả những bông hoa xinh đẹp; đẹp như trăng mười sáu, tròn vành vạnh, sáng lung linh giữa bầu trời trong xanh không gợn chút mây mờ. Tuy nhiên trong lứa tuổi hoa niên ấy, đôi lúc ngồi thừ người ra một mình, nhìn vào khoảng trống không gian vô định, buồn vu vơ man mác xen vào tâm tư. Có lẽ tuổi dậy thì của thiếu nữ là vậy, biết e thẹn, biết chải chuốt, biết nhìn mình mãi trong gương nhưng tuyệt nhiên không buồn, không sầu vì một ai mặc dù bên tai lời yêu thương luôn thánh thót, lòng vẫn trắng trong không hề để ý đến một người nào. Tất cả cho học hành, cho tương lai. “Bến xuân thì ước hẹn ngày mai”…       
         Rồi thời gian qua đi, bổn phận, trách nhiệm làm người phải gánh lấy: làm vợ, làm dâu, làm mẹ, làm một công dân đã đè nặng lên hai vai người phụ nữ, phải chu toàn mọi việc. Tất cả đều hy sinh cho tương lai con cái, đều nghĩ đến gia đình mà không hề nghĩ đến riêng tư. Một lúc nào đó, thấy tuổi thơ của con cái, lại chạnh nhớ về mình, tuổi thơ đã đi qua lâu mất rồi. Nghĩ tới bạn bè, thì vì cuộc sống, mỗi người một nơi: nông thôn, tay lấm chân bùn ; rừng núi đèo heo hút gió; thành thị tấp nập bươn chải, giành giật, đấu tranh; hay bên kia nửa vòng trái đất có ai nhớ đến mình chăng ? Con gái mười hai bến nước, biết hay đâu mà tìm, dở đâu mà tránh, đành xuôi theo số phận. Mỗi người một phương trời, mỗi người một hoàn cảnh, một chỗ dừng chân; phiêu bạt trong cuộc đời đầy phong ba, gió cuốn để tìm cuộc mưu sinh, biết ai còn, ai mất…có thương nhớ nhau cũng không biết làm sao được, chỉ biết thật lòng nguyện cầu cho nhau hạnh phúc… Kỷ niệm xưa trở thành ký ức, đi vào thời gian, tất cả  phai tàn theo năm tháng, cho đến tận bây giờ tuổi đã xấp xỉ lục tuần, một hôm ngồi nghe chương trình “thay lời mướn nói”, chủ đề “Mơ khúc tương phùng”, Hương Lan hát ca khúc “Tuổi Học Trò ” của Minh Kỳ và Dạ Cầm, nói về kỷ niệm tuổi học trò làm ta quay quắt, đau nhói, thương nhớ về những kỷ niệm của tuổi học trò một thời vàng son mà lòng bùi ngùi luyến nhớ, tiếc thương mãi không nguôi. Dư âm ấy cho đến tận bây giờ vẫn còn vang vọng.
        Kiểm soát lại cuộc đời, ta còn lại được những gì trong tâm khảm? Sâu đậm nhất, phải chăng là những kỷ niệm của tuổi ấu thơ, tuổi học trò, ước gì được gặp bạn bè ngay lúc nầy để kể cho nhau nghe những nhớ thương da diết, những tâm tình vui buồn, những tiếng “mi, tau” nghe ngọt ngào thân thương, trìu mến đậm nét quê nhà./- …
(Nữ sinh trường TH. Gio Linh - Quảng Trị năm 1962 - 1963)
                      

           

   






Không có nhận xét nào: